Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

ngày trôi mãi xa,sao tình yêu vẫn cứ ở lại...

mình luôn biết mình may mắn.Trong cuộc sống gặp được nhiều hơn 1 người thực sự quan tâm,yêu thương mình,không vì thời gian,không vì xa cách mà thay đổi,là may mắn.Gặp được một người khiến mình thực sự quan tâm cùng yêu thương,bất chấp không gian hay thời gian,lại càng là may mắn hơn nữa
em sẽ viết về anh,cho anh trước,vì em yêu anh.ái nhân hóa Tây Thi mà.vì em yêu nên đã đợi chờ,vì em yêu nên anh là tốt nhất.anh là chàng trai mạnh mẽ,quyết đoán nhất thế giới.vì em mạnh mẽ,em chỉ có thể yêu người mạnh hơn mình.trong thứ tình yêu ấy có cả sự khâm phục cùng dựa dẫm.anh tỉnh táo,mạnh mẽ và yêu bản thân.anh luôn có đường lối rõ ràng.anh biết điều gì tốt nhất cho mình,và tốt nhất cho em.anh vạch rõ đường cho anh,cho em.anh không thích em nhiều lời,không thích em níu kéo,nuối tiếc,hay bất cứ cái trò gì mà ng ta hay gọi là thói đàn bà.anh yêu em bằng cách dạy em mạnh mẽ,dạy em tự lập,dạy em k yêu ai nhiều hơn yêu bản thân,dạy em rằng "k tốt cũng k sao,ích kỷ hay xấu xa cũng k vấn đề,nhưng nhất định phải sống hạnh phúc" "ng ta cho em cái gì thì cứ trả lại gấp nhiều lần như thế,k cần áy náy,nhưng nhất định đừng tự tổn thương mình".anh giúp em đứng vững,để tới khi không có anh ở bên,em đã đủ mạnh để tự mình chống chọi.Kẻ mãnh giả thường không được hạnh phúc.em biết anh không có mấy ngày hạnh phúc,nhưng em rất tự tin anh đã vui khi ở cạnh em.sao nhỉ,tình yêu của mình sao giống một cuộc trao đổi.vui khi gặp mặt,cười khi chia tay,em tin anh chưa bao giờ,và sẽ không bao giờ làm em khóc.anh biết mà đúng không,19 tuổi,rất lâu sau khi anh rời khỏi em để đi tìm con đường cho riêng mình,em mới có đủ can đảm lò dò đi tìm hạnh phúc mới.được một tuần em hất tung người kia chỉ vì 1 câu nói của anh"anh muốn gặp em".em biết anh đã về VN từ trước,nhưng anh k tìm em mà dọn nhanh cho xong công việc để có vài ngày cuối cùng chỉ để bên em.còn em đã từng dám 1 lúc đổi cả email,yahoo,sđt.có kém gì nhau đâu.nhưng em vẫn thua.em tung hê tất cả chạy đến bên anh để rồi anh bảo em là mùa thu sang năm anh kết hôn.còn gì nữa nhỉ,anh vẫn yêu em.sang năm anh sẽ quay trở lại.vì em là do anh dạy thành ra như thế,em không khóc,không đờ đẫn,không suy sụp,không ngơ ngác,không giận dữ,không làm bất cứ chuyện gì mất hình tượng,em chỉ nói"đàn ông có vợ không được ngoại tình,kể cả trong tư tưởng".em k phải đàn ông có vợ cũng k phải phụ nữ có chồng,nhưng em k được yêu người có vợ.nghĩ lại thì anh đâu phải người 100%  hoàn hảo,tình yêu của mình đâu phải đẹp như cổ tích hay thi ca.đơn giản là yêu thôi


còn bạn,tớ nhận ra bọn mình có duyên cũng tự nhiên như chuyện tớ nhận ra bạn có tình cảm hơn mức bạn bè với tớ.bạn cũng là một chàng trai mạnh mẽ,và bạn quan tâm tớ theo một cách khác hẳn.bạn bảo tớ cứ sống như tớ muốn,cứ vô tư,cứ bồng bột cứ lộn xộn và bạn sẽ ở bên cạnh cho tớ dựa vào,lau nước mắt và giúp tớ đứng vững.điều này thật mới lạ,và kỳ diệu với tớ.ở cạnh bạn rất dễ chịu.tớ luôn có cảm giác bạn vững chắc,và dường như chỉ cần tớ say yes,ngay lập tức tớ sẽ biến thành 1 cây dây leo cả đời có thể quấn lấy bạn,dựa vào bạn.nhưng thế nào nhỉ,tớ đã say no.có những yêu thương chỉ có thể cảm,chứ không thể nhận.tớ không thích quản ng khác,cũng k thích bị quản.tớ sợ bị nghẹt thở trong tính sở hữu quá cao của bạn.nếu tớ yêu bạn tớ là của bạn.tớ cũng là một cô gái thôi,dù k phải ng hảo ngọt nhưng cô gái nào có thể k xao động trước những
quan tâm nhẹ nhàng,ấm áp và tinh tế từ một người bạn trai chứ.dường như bạn biết tớ đã cố gắng thế nào để giữ mình k đổ cái rụp khi bạn chìa bàn tay ra.nhưng chàng trai ạ,lỡ như 1 ngày tớ thành thú cưng của bạn thì sao,dám là như thế lắm.tớ phải cố gắng,để mình chỉ là bạn.nói thật là tớ vui khi bạn quyết định đi du học.thật khó khăn nhưng tớ biết bạn mạnh mẽ,quyết đoán hơn bạn tỏ ra.với những gì đang có và sẽ có,bạn sẽ rất thành công,nhưng tớ k có ý định để bạn cắp theo tớ trên con đường thành công ấy.
dù ở thật xa nhưng sự quan tâm của bạn dành cho tớ vẫn không thay đổi.tớ biết bạn là người không bao giờ dễ dàng từ bỏ,nói là dùng trăm phương ngàn kế cũng không phải quá đi.lần gần đây nhất gặp nhau,bạn hỏi tớ"nếu ngày mai bạn có ny thì tớ  phải làm thế nào đây".tớ trả lời"ngoài tiếp tục sống bạn còn phương án nào khác hơn không".bạn mỉm cười"uh tớ thì tiếp tục sống vui vẻ,còn ng khác thì tớ k biết".tớ thề là lúc bạn bước đi tớ đã thấy cái đuôi cáo màu cam to bự lủng lẳng đằng sau.chỉ hơn tớ gần 1 năm sống trên đời mà sao bạn đáng sợ thế.bất quá,tớ thích.thế đấy,thích làm bạn với bạn,thích đi chơi với bạn,thích cái cách bạn đến bên tớ lúc tớ một mình.thật ích kỷ nhưng tớ thực sự đã muốn hỏi bạn 1 câu giống y như vậy "nếu ngày mai bạn có ny thì tớ biết làm thế nào".nhưng tớ không nói thế,thật thiếu sáng tạo.thay vào đó tớ hẹn"nếu khi bạn trở về bên cạnh tớ mà tớ chưa có ny,bạn cũng alone thì bọn mình yêu nhau nhé".tớ biết bạn không ngại "công đồn có địch",nhưng mà tớ ngại
thế đấy,cuộc sống nhiều màu sắc,mỗi người 1 vẻ và k có ai toàn vẹn.3 chúng ta 1 ngày kia sẽ tìm được mảnh ghép của mình,có thể khi đó đều đã trầy vi tróc vảy với cuộc đời rồi.có thể khi đó đã xa tới nỗi ng kia ở đâu cũng không biết,nhưng có sao đâu.người ta nói 2 người kiếp này chỉ đi ngang qua nhau thôi thì kiếp trước cũng phải có duyên nợ với nhau nhiều lắm.có thể đi cùng nhau 1 quãng đường dài như thế,từ khi còn nhỏ tới khi lớn lên,từ lúc còn bồng bột đến khi hiểu chuyện,nhìn nhau lớn lên,nhìn nhau cố gắng,đã xem như mãn nguyện.
kiếp trước một ngàn lần hiểu nhau,đổi lấy kiếp này một lần yêu nhau...
nguyện ấy,xin để kiếp sau vậy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét